Cánh đồng quê em rực rỡ trong ánh "trăng khuya sáng hơn ánh đèn". Lúa đã chín vàng lại được ánh trăng tô điểm nên càng đẹp hơn. Cánh đồng như một tấm thảm vàng tuyệt đẹp. Từng làn gió lướt qua mát rượi. Đây cũng là lí do vì sao em thích ngắm trăng vào những ngày Rằm, không chỉ bởi bầu trời sáng hơn, đẹp hơn mà khi ấy em còn có thể ngắm trọn vẹn hình ảnh của chú Cuội trên đó.Chú Cuội không phải ở trên đó một mình mà chú còn một người để bầu bạn trên cung trăng, đó là chị Hằng xinh đẹp, dịu dàng Lời đăng bởi: 2b4cd50c59_2b4c. Bài hát: Họa Tâm Remix - DJ. Từng ngày qua nghĩ đến anh trái tim rối bời. Làm sao em có thể tin tình yêu qua ánh mắt. Giấc mơ xưa có còn không em làm sao biết khi nào tình phai. Người về đâu hình bóng anh khuất trong màn đêm. Phép nhân hoá vầng trăng trong câu thơ thật sự có cái gì đó làm rung động lòng người đọc bởi vì vầng trăng ấy chính là một con người. Cũng chính phép nhân hoá đó làm cho người đọc cảm thương cho một "người bạn" bị chính người bạn thân một thời của mình lãng Bài làm 7 học sinh lớp 6 - Tả một đêm trăng đẹp quê em. Trăng dìu dịu lan toả ánh sáng xuống đồng lúa, nhà cửa, ruộng vườn. Con đường trước cửa nhà tôi trải vàng ánh trăng, sâu hun hút…. Bài làm: A! Trăng lên, trăng lên rồi…. Tiếng bọn trẻ cùng đồng thanh cất Chương 15 : Dưới Ánh Trăng Sáng. Bóng tối dần lan rộng, ánh trăng cũng rõ hơn, ánh trăng dịu dàng soi rõ thảo nguyên. Bạch Dương rủ cô ra ngoài ngắm trăng, Cự Giải cũng thuận theo mà gấp sách lại đi ra ngoài cùng anh. Hai người im lặng ngồi ngắm trăng, chẳng nói với nhau ZKRx. EM CÒN ĐỘNG LÒNG HƠN ÁNH TRĂNGTác giả Tiếu Giai NhânThể loại Hiện đại, nam cảnh sát - nữ giáo viên, 1v1, sạch cả trong lẫn ngoài, ngọt ngào, HEĐộ dài 67 chương + 01 ngoại truyệnTình trạng Hoàn edit__________Có một nghệ sĩ tài hoa đã từng ngâm câu hát “Em hỏi anh rằng anh yêu em sâu đậm tới nhường nào, […] hãy ngước nhìn lên, có ánh trăng kia đang nói hộ lòng anh đấy.”* Có một người đàn ông không cần mượn ánh trăng để nói hộ lòng mình, bởi anh đã may mắn tìm được ánh trăng nhỏ của riêng anh. Người đàn ông đó tên là Chu gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Chu Lẫm không mấy khi nghĩ về chuyện yêu đương hay hôn nhân, chẳng phải vì anh bài xích việc kết hôn mà chỉ đơn giản là công việc đã giành lấy cả thời gian và trí lực của anh. Làm cảnh sát, lại còn là cảnh sát hình sự, đồng nghĩa với việc không có giờ tan làm cố định, không có ngày nghỉ cố định, thậm chí không có cả nơi làm việc cố làm việc của anh là hiện trường vụ án, giờ làm việc là bất cứ khi nào có báo án, ngày nào thủ phạm còn lẩn trốn thì ngày đó còn là ngày anh làm việc. Nơi nào có tiếng gọi, nơi đó có anh, đó là cuộc sống của Chu Lẫm và các đồng sự trong suốt nhiều năm nhận nuôi Phó Nam - cậu con trai của một người bạn, Chu Lẫm ngay lập tức phải đối mặt với vấn đề “khủng hoảng quỹ thời gian”. Một người đàn ông lớn tự chăm sóc cho bản thân còn chưa xong, nay lại phải “đèo bòng” thêm một “người đàn ông nhỏ”. Mà rắc rối là “ông thần con” này lại đặc biệt khó tính. Chu Lẫm đón muộn cậu sẽ xị mặt, đưa đi ăn hàng cậu lại không ưa, giảng bài không được thì cậu lại khóc nháo. Nói chung, người có thể trị được tên quỷ con Phó Nam này chỉ có cô giáo Lâm Nguyệt nhiên rồi! Cô giáo Lâm Nguyệt vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại giảng bài rất dễ hiểu. Trong mắt một đám học trò tiểu học, cô giáo là một nữ thần đích thực. Thế nên, khi Phó Nam thấy cô giáo buồn rầu vì bị chủ nhà trọ bất ngờ đuổi đi, cậu bé không chút do dự, lập tức… kéo cô giáo về làm bạn thuê nhà với chú Chu Lẫm vNếu đọc đến đây mà bạn nghĩ rằng thiên thần Phó Nam đang cố gắng kiếm vợ cho ông chú của mình thì rất tiếc, bạn đã lầm to rồi! Đối với Phó Nam, cô Lâm Nguyệt là nữ thần, mà nữ thần thì phải sánh đôi với nam thần, ai đó như thầy khối trưởng chẳng hạn, còn ông chú Chu Lẫm cao to đen đúa hôi rình kia còn lâu mới xứng với cô! Phó Nam muốn rước cô về nhà chỉ đơn giản là muốn giúp cô giáo tìm nhà, cũng để mình có thêm thời gian ở cạnh cô nhiên đề nghị của Phó Nam khiến Lâm Nguyệt dở khóc dở cười, thế nhưng tình thế khó khăn lại không cho cô nhiều lựa chọn. Một mình từ làng quê nghèo hẻo lánh lên thành phố, cuộc sống của Lâm Nguyệt có bao nỗi vất vả. Khó khăn lắm mới tìm được nhà trọ ưng ý, chủ nhà lại đột ngột đuổi cô đi chỉ vì con trai bà ta có ý định theo đuổi cô. Mang theo nỗi uất ức, Lâm Nguyệt lại lê bước trên con đường tìm nhà đề nghị bất ngờ của Phó Nam đến vào lúc Lâm Nguyệt rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhất, chẳng khác gì cơn mưa rào giữa ngày hạn hán. Thế nhưng còn quá nhiều lý do khiến cô do dự, mà cái “lý do” to nhất lại chính là ông chủ nhà đang ngồi lù lù lúc Lâm Nguyệt đang trong trạng thái ngờ vực cùng đề phòng, Chu Lẫm lại dùng chiếc thẻ cảnh sát để làm vật đảm bảo cho danh dự và đạo đức của mình. Anh cam đoan với cô rằng việc anh để cho cô ở cùng nhà đơn thuần chỉ vì anh cần có người chăm sóc cho Phó Nam, ngoài ra anh không hề có ý định có bất kỳ mối liên hệ nào khác với quả quyết của Chu Lẫm đã khiến Lâm Nguyệt tin tưởng và nhận lời. Ngày cô chuyển nhà, nhìn bóng lưng khoẻ khoắn cùng hai cánh tay chắc nịch nâng hết túi hành lý này đến thùng đồ khác, Lâm Nguyệt đột nhiên càng thêm tin tưởng vào người đàn ông khi sống chung, Chu Lẫm giữ đúng lời hứa ban đầu, anh đi sớm về muộn, ăn cơm ngoài, hoàn toàn không tiếp xúc riêng tư với Lâm Nguyệt. Nhưng có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Dù Chu Lẫm có ý định tránh xa Lâm Nguyệt thì cái dạ dày phản chủ của anh cũng không muốn từ chối những món cay cô đặc biệt chuẩn bị cho anh. Rồi những tin nhắn hỏi thăm ngắn gọn nhưng đầy sự quan tâm. Rồi còn sự dịu dàng của cô. Còn cả vẻ xinh đẹp đáng yêu của Lẫm cứ mải giãy dụa trong rối rắm trong khi con gái nhà người ta đã mê anh đứ đừ đừ từ thuở nào rồi =_=. Mà có tình có ý rồi thì phải làm sao? Đương nhiên phải xáp vào rồi. Xáp đi xáp lại một hồi, thế là cảnh sát Chu chính thức có bạn gái luôn! *vỗ tay vỗ tay*Thế nhưng, mối quan hệ thay đổi đồng nghĩa với mọi thứ xung quanh lại thay đổi. Chu Lẫm không nỡ nhìn Lâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chờ mình tới khuya. Anh cắn rứt khi phải bỏ cô lại một mình mỗi khi có nhiệm vụ. Nhưng hơn tất cả, anh sợ nhỡ một ngày nào đó anh không may ngã xuống, nửa cuộc đời sau của cô sẽ chỉ còn đau khổ và tiếc Chu Lẫm tưởng chừng vững vàng không gì đánh gục nổi lại mất đi niềm tin ở bản thân trong khi Lâm Nguyệt bé nhỏ của anh lại kiên cường, mạnh mẽ vô cùng. Chỉ một lần này thôi, hãy để cô ương bướng làm trái lời anh đi, đổi lại một đời bên nhau không lìa xa không rời bỏ.* * * * *Nếu như bạn từng biết đến Tiếu Giai Nhân qua những bộ truyện “mặn mà” như “Chín giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc” thì hãy tạm thời quên hết những ấn tượng trước kia đi. Tình cảm của hai nhân vật chính trong “Em còn động lòng hơn ánh trăng” phát triển nhẹ nhàng, ngọt ngào và có phần sâu sắc Lẫm từ một người qua đường dần dần trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho Lâm Nguyệt, bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, còn Lâm Nguyệt cũng dùng sự dịu dàng, bao dung và tinh tế của mình xây dựng nên mái ấm để Chu Lẫm trở về mỗi khi mỏi tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, truyện còn khắc hoạ phần nào cuộc sống của những cảnh sát hình sự và người thân của họ. Những người như Chu Lẫm và Lâm Nguyệt có được cuộc sống hạnh phúc bên nhau nhưng còn có rất nhiều người không được may mắn như họ, có người vì một phút yếu lòng mà phải sống trong ân hận nửa đời còn lại, cũng có người phải hy sinh tình yêu, hạnh phúc hay thậm chí là cả tính chung, đây không phải một bộ truyện quá xuất sắc để có thể khiến bạn có ấn tượng sâu đậm hay nhớ mãi không quên nhưng với cốt truyện hoàn chỉnh, văn phong ngọt ngào và phần chuyển ngữ mượt mà, tác phẩm của Tiếu Giai Nhân hoàn toàn là một sự lựa chọn rất ổn nếu bạn đang tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, lãng mạn. Biết đâu, cũng giống như Chu Lẫm, bạn lại tìm thấy một bóng hình “còn động lòng hơn ánh trăng”.___________* Trích lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” từng được thể hiện bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Đặng Lệ Quân, Trương Quốc Vinh,… Bản dịch của Na Xiaholic, có sự sửa đổi của người viết review để phù hợp với nội dung by Linh_Hy TầnBìa Cỏ Chiêu Nghi*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ... Review by Lạc Dung Chắc hẳn nhiều người đã không còn xa lạ với Tiếu Giai Nhân nữa nhỉ, tác giả này khá nổi tiếng trong dòng truyện sủng ngọt. Và “Em còn động lòng hơn ánh trăng” cũng là một trong những bộ sủng ngọt của Tiếu Giai Nhân. Ngay từ cái tên truyện mình đã thấy được sự lãng mạn, thơ mộng đầy văn chương của Tiếu Giai Nhân. Nữ chính Lâm Nguyệt khá xinh đẹp, là kiểu con gái dịu dàng hiền lành tốt bụng. Mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo lên thành phố Giang ở trọ và tìm được công việc làm giáo viên toán tiểu học. Cứ tưởng cuộc đời sẽ bình bình lặng lặng trôi qua, ai ngờ do con trai của chủ nhà cho thuê thích cô, mà chủ nhà cho thuê lại khinh thường những người tỉnh lẻ nên kiên quyết đuổi cô ra khỏi nhà, không cho thuê nữa. Trong lúc chán nản đi tìm nhà thì cậu học trò Phó Nam của cô lại đột nhiên ngỏ lời mời cô về nhà mình ở. Phó Nam là học sinh của Lâm Nguyệt, cậu bé rất quý cô giáo của mình. Vì bố cậu bé suốt ngày đi công tác biệt tăm, mẹ thì đến Bắc Kinh, chỉ để lại cậu cho nam chính Chu Lẫm trông coi chăm sóc. Mà đàn ông thì tính ai cũng xuề xòa, nhất lại còn là cảnh sát hình sự, làm sao trông nổi một đứa trẻ chứ? Phó Nam chán cái cảnh suốt ngày phải đi ăn bên ngoài rồi, thêm nữa cậu bé còn rất thích cô giáo Lâm nữa chứ, đúng lúc này cô giáo Lâm lại không có nhà để thuê, mà nhà chú Chu Lẫm còn thừa một phòng, tội gì không mời cô giáo về ở nhỉ? Nói là làm, cậu bé quyết định mời cô giáo Lâm về nhà chú Chu ở. Ban đầu Lâm Nguyệt khá sửng sốt và chả hiểu mô tê gì, đến cả Chu Lẫm cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cũng đúng lúc anh đang cần một người có thể chăm sóc Phó Nam, đưa đón cậu bé đi học, nấu ăn cho cậu bé ăn, thay vì tốn tiền mời bảo mẫu, tự dưng lại có một cô giáo xinh xắn trẻ đẹp dâng đến tận cửa, tội gì không nhận chứ? Thế là Lâm Nguyệt quyết định ở nhờ trong nhà Chu Lẫm. Chu Lẫm là một người khá lạnh lùng và kiệm lời, anh là một cảnh sát hình sự nghiêm túc, mạnh mẽ. Theo lời Phó Nam miêu tả thì chú Chu của cậu bé vừa cao vừa to vừa đen vừa thô kệch v Thật ra nói một cách hoa mỹ thì là cao lớn rắn rỏi, múi nào ra múi nấy, cơ bắp các thứ không thiếu, lại còn đẹp trai ngời ngời, người ta còn là phú nhị đại đấy nhá. Mỗi tội không sống dựa vào gia đình mà thích làm cảnh sát. Ban đầu cũng chỉ vì nhìn Chu Lẫm trông dữ dằn quá mà Lâm Nguyệt từng từ chối không dám thuê phòng ở nhà anh. Đây là một câu chuyện tình yêu đơn giản, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô nam quả nữ mà ở bên nhau lâu, tiếp xúc nhiều thì kiểu gì chẳng bén lửa. Thế là hai bên sống chung trong một nhà, nhiều tình huống từ ngại ngùng đến dở khóc dở cười xảy ra, dần dần kéo hai con người xa lạ lại gần nhau. Chu Lẫm nhìn tướng tá dữ dằn là thế ai dè lúc yêu đương cũng mạnh bạo chả kém, khi tỏ tình với con gái nhà người ta mà như hỏi cung, khi cầu hôn thì vừa đơn giản vừa thô bạo, chả có tí lãng mạn nào cả, thế nhưng may cho anh là Lâm Nguyệt thích anh đấy nhé, không thì hơn 30 tuổi đầu vẫn còn là xử nam Truyện khá ngọt ngào, nhiều lúc hơi sến chút, chắc đó là văn phong của Tiếu Giai Nhân. Gần cuối truyện có chút sóng gió nho nhỏ do nam chính hơi hâm hấp, bị váng đầu vài chương để rồi đòi chia tay nhưng nữ chính mạnh mẽ bám chặt lấy nên cuối cùng sóng gió mới vừa nổi lên đã bị dập tắt. Nữ chính Lâm Nguyệt nhìn bề ngoài như thỏ con yếu ớt mỏng manh nhưng lúc cần quyết tâm, cần mạnh mẽ thì sẽ biến ngay thành con hổ. Kiểu nữ chính như này là mình duyệt! Bên cạnh đó, truyện có dàn nhân vật phụ khá đáng yêu, ngoài cậu bé Phó Nam láu lỉnh, thông minh ra còn có những chàng trai độc thân trong đội hình sự ngày đêm trêu chọc lão đại rồi lại thương thay cho số phận chó độc thân của mình. Cứ gào mồm đòi nữ chính giới thiệu người yêu không ngừng Tổng kết, truyện sủng, HE, có chút thịt vụn cực vụn. Edit mượt mà lắm, đọc thích thôi rồi. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass là được. Trời lạnh như này đọc truyện sủng cho ấm lòng các chị mẹ ạ Review by Linh_Hy Tần Có một nghệ sĩ tài hoa đã từng ngâm câu hát “Em hỏi anh rằng anh yêu em sâu đậm tới nhường nào, […] hãy ngước nhìn lên, có ánh trăng kia đang nói hộ lòng anh đấy.”* Có một người đàn ông không cần mượn ánh trăng để nói hộ lòng mình, bởi anh đã may mắn tìm được ánh trăng nhỏ của riêng anh. Người đàn ông đó tên là Chu Lẫm. Trong gần ba mươi năm cuộc đời, có lẽ Chu Lẫm không mấy khi nghĩ về chuyện yêu đương hay hôn nhân, chẳng phải vì anh bài xích việc kết hôn mà chỉ đơn giản là công việc đã giành lấy cả thời gian và trí lực của anh. Làm cảnh sát, lại còn là cảnh sát hình sự, đồng nghĩa với việc không có giờ tan làm cố định, không có ngày nghỉ cố định, thậm chí không có cả nơi làm việc cố định. Nơi làm việc của anh là hiện trường vụ án, giờ làm việc là bất cứ khi nào có báo án, ngày nào thủ phạm còn lẩn trốn thì ngày đó còn là ngày anh làm việc. Nơi nào có tiếng gọi, nơi đó có anh, đó là cuộc sống của Chu Lẫm và các đồng sự trong suốt nhiều năm trời. Khi nhận nuôi Phó Nam - cậu con trai của một người bạn, Chu Lẫm ngay lập tức phải đối mặt với vấn đề “khủng hoảng quỹ thời gian”. Một người đàn ông lớn tự chăm sóc cho bản thân còn chưa xong, nay lại phải “đèo bòng” thêm một “người đàn ông nhỏ”. Mà rắc rối là “ông thần con” này lại đặc biệt khó tính. Chu Lẫm đón muộn cậu sẽ xị mặt, đưa đi ăn hàng cậu lại không ưa, giảng bài không được thì cậu lại khóc nháo. Nói chung, người có thể trị được tên quỷ con Phó Nam này chỉ có cô giáo Lâm Nguyệt thôi. Đương nhiên rồi! Cô giáo Lâm Nguyệt vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng lại giảng bài rất dễ hiểu. Trong mắt một đám học trò tiểu học, cô giáo là một nữ thần đích thực. Thế nên, khi Phó Nam thấy cô giáo buồn rầu vì bị chủ nhà trọ bất ngờ đuổi đi, cậu bé không chút do dự, lập tức… kéo cô giáo về làm bạn thuê nhà với chú Chu Lẫm v Nếu đọc đến đây mà bạn nghĩ rằng thiên thần Phó Nam đang cố gắng kiếm vợ cho ông chú của mình thì rất tiếc, bạn đã lầm to rồi! Đối với Phó Nam, cô Lâm Nguyệt là nữ thần, mà nữ thần thì phải sánh đôi với nam thần, ai đó như thầy khối trưởng chẳng hạn, còn ông chú Chu Lẫm cao to đen đúa hôi rình kia còn lâu mới xứng với cô! Phó Nam muốn rước cô về nhà chỉ đơn giản là muốn giúp cô giáo tìm nhà, cũng để mình có thêm thời gian ở cạnh cô thôi. Dĩ nhiên đề nghị của Phó Nam khiến Lâm Nguyệt dở khóc dở cười, thế nhưng tình thế khó khăn lại không cho cô nhiều lựa chọn. Một mình từ làng quê nghèo hẻo lánh lên thành phố, cuộc sống của Lâm Nguyệt có bao nỗi vất vả. Khó khăn lắm mới tìm được nhà trọ ưng ý, chủ nhà lại đột ngột đuổi cô đi chỉ vì con trai bà ta có ý định theo đuổi cô. Mang theo nỗi uất ức, Lâm Nguyệt lại lê bước trên con đường tìm nhà thuê. Lời đề nghị bất ngờ của Phó Nam đến vào lúc Lâm Nguyệt rơi vào hoàn cảnh bế tắc nhất, chẳng khác gì cơn mưa rào giữa ngày hạn hán. Thế nhưng còn quá nhiều lý do khiến cô do dự, mà cái “lý do” to nhất lại chính là ông chủ nhà đang ngồi lù lù kia. Ngay lúc Lâm Nguyệt đang trong trạng thái ngờ vực cùng đề phòng, Chu Lẫm lại dùng chiếc thẻ cảnh sát để làm vật đảm bảo cho danh dự và đạo đức của mình. Anh cam đoan với cô rằng việc anh để cho cô ở cùng nhà đơn thuần chỉ vì anh cần có người chăm sóc cho Phó Nam, ngoài ra anh không hề có ý định có bất kỳ mối liên hệ nào khác với cô. Sự quả quyết của Chu Lẫm đã khiến Lâm Nguyệt tin tưởng và nhận lời. Ngày cô chuyển nhà, nhìn bóng lưng khoẻ khoắn cùng hai cánh tay chắc nịch nâng hết túi hành lý này đến thùng đồ khác, Lâm Nguyệt đột nhiên càng thêm tin tưởng vào người đàn ông này. Sau khi sống chung, Chu Lẫm giữ đúng lời hứa ban đầu, anh đi sớm về muộn, ăn cơm ngoài, hoàn toàn không tiếp xúc riêng tư với Lâm Nguyệt. Nhưng có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Dù Chu Lẫm có ý định tránh xa Lâm Nguyệt thì cái dạ dày phản chủ của anh cũng không muốn từ chối những món cay cô đặc biệt chuẩn bị cho anh. Rồi những tin nhắn hỏi thăm ngắn gọn nhưng đầy sự quan tâm. Rồi còn sự dịu dàng của cô. Còn cả vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô. Chu Lẫm cứ mải giãy dụa trong rối rắm trong khi con gái nhà người ta đã mê anh đứ đừ đừ từ thuở nào rồi =_=. Mà có tình có ý rồi thì phải làm sao? Đương nhiên phải xáp vào rồi. Xáp đi xáp lại một hồi, thế là cảnh sát Chu chính thức có bạn gái luôn! *vỗ tay vỗ tay* Thế nhưng, mối quan hệ thay đổi đồng nghĩa với mọi thứ xung quanh lại thay đổi. Chu Lẫm không nỡ nhìn Lâm Nguyệt mỗi ngày đều phải chờ mình tới khuya. Anh cắn rứt khi phải bỏ cô lại một mình mỗi khi có nhiệm vụ. Nhưng hơn tất cả, anh sợ nhỡ một ngày nào đó anh không may ngã xuống, nửa cuộc đời sau của cô sẽ chỉ còn đau khổ và tiếc thương. Một Chu Lẫm tưởng chừng vững vàng không gì đánh gục nổi lại mất đi niềm tin ở bản thân trong khi Lâm Nguyệt bé nhỏ của anh lại kiên cường, mạnh mẽ vô cùng. Chỉ một lần này thôi, hãy để cô ương bướng làm trái lời anh đi, đổi lại một đời bên nhau không lìa xa không rời bỏ. * * * * * Nếu như bạn từng biết đến Tiếu Giai Nhân qua những bộ truyện “mặn mà” như “Chín giấc mộng xuân của nữ hái hoa tặc” thì hãy tạm thời quên hết những ấn tượng trước kia đi. Tình cảm của hai nhân vật chính trong “Em còn động lòng hơn ánh trăng” phát triển nhẹ nhàng, ngọt ngào và có phần sâu sắc hơn. Chu Lẫm từ một người qua đường dần dần trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho Lâm Nguyệt, bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió, còn Lâm Nguyệt cũng dùng sự dịu dàng, bao dung và tinh tế của mình xây dựng nên mái ấm để Chu Lẫm trở về mỗi khi mỏi mệt. Ngoài tuyến tình cảm của hai nhân vật chính, truyện còn khắc hoạ phần nào cuộc sống của những cảnh sát hình sự và người thân của họ. Những người như Chu Lẫm và Lâm Nguyệt có được cuộc sống hạnh phúc bên nhau nhưng còn có rất nhiều người không được may mắn như họ, có người vì một phút yếu lòng mà phải sống trong ân hận nửa đời còn lại, cũng có người phải hy sinh tình yêu, hạnh phúc hay thậm chí là cả tính mạng. Nhìn chung, đây không phải một bộ truyện quá xuất sắc để có thể khiến bạn có ấn tượng sâu đậm hay nhớ mãi không quên nhưng với cốt truyện hoàn chỉnh, văn phong ngọt ngào và phần chuyển ngữ mượt mà, tác phẩm của Tiếu Giai Nhân hoàn toàn là một sự lựa chọn rất ổn nếu bạn đang tìm một câu chuyện nhẹ nhàng, lãng mạn. Biết đâu, cũng giống như Chu Lẫm, bạn lại tìm thấy một bóng hình “còn động lòng hơn ánh trăng”. ___________ * Trích lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” từng được thể hiện bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Đặng Lệ Quân, Trương Quốc Vinh,… Bản dịch của Na Xiaholic, có sự sửa đổi của người viết review để phù hợp với nội dung truyện. Mời các bạn đón đọc Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng của tác giả Tiếu Giai Nhân. Editor Đinh HươngBeta Mạc Y PhiThành phố Giang vào tháng 9, nhiệt độ khoảng tầm 30 độ, thời tiết nóng bức tích lũy khiến càng về chiều càng Dương dừng lại ở kệ hàng gần cửa sổ của siêu thị trong tiểu khu, trên kệ bày mấy lọ Lão Kiền Mụ 1, anh ta cầm một lọ lên giả vờ xem giá cả, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm vào cửa tàu điện ngầm ở con đường đối diện. Rất nhanh đã là 5 giờ 30, chắc cô ấy đến rồi.1 Tên một loại tương ớt của Trung mới nghĩ như thế, cửa tàu điện ngầm người đến người đi đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo sơ-mi ngắn tay màu trắng, váy dài màu đen qua gối, đơn giản gọn gàng. Cô đeo túi đứng chờ ở phần đường dành cho người đi bộ, đèn xanh bật lên, cô lẫn vào trong dòng người đi về phía này, gió khẽ thổi bay làn váy màu đen của cô, lộ ra cẳng chân trắng nõn đẹp Dương nuốt một ngụm nước bọt, đẩy gọng kính, buông lọ Lão Kiền Mụ xuống, tùy tiện lấy chai nước ở kệ hàng khác đi ra quầy tính ta lớn lên trong tiểu khu, bà chủ siêu thị nhận ra anh ta, biết Hàn Dương đang là nghiên cứu sinh của trường đại học tốt nhất trong tỉnh, cũng biết trước đây Hàn Dương sống trong trường, tuần trước mới đột nhiên quyết định về nhà ở, sau đó mỗi ngày đều giả vờ đến siêu thị mua đồ, thực ra là để tìm kiếm cơ hội "tình cờ gặp gỡ" khách thuê nhà mới xinh đẹp của nhà họ Hàn."Thích thì theo đuổi đi, cậu là nghiên cứu sinh của trường nổi tiếng, có nhà có tướng mạo, theo đuổi thì chắc chắn sẽ thành công." Bà chủ vừa tính tiền vừa mỉm cười nhìn Hàn ở thành phố Giang có tiền nên con gái nơi khác đều ước được gả tới tâm sự bị nhìn thấu, mặt Hàn Dương đỏ lên, sau khi trả tiền liền cầm lấy đồ uống bối rối chạy khỏi siêu thị, luồng khí nóng phả vào mặt, trong lòng Hàn Dương càng nóng thêm, sau khi đứng vững thì tùy ý nhìn trái nhìn liếc mắt đã thấy Lâm Nguyệt đứng cách đó khoảng chục Nguyệt cũng nhìn thấy anh ta, con trai nghiên cứu sinh của bà Ngô - chủ nhà trọ. Nửa tháng trước cô chuyển tới đây thì gặp được Hàn Dương ở dưới tầng, vừa cao vừa gầy, lại có phong độ của một người tri thức. Biết được cô là người thuê căn phòng ở tầng năm của nhà bọn họ, Hàn Dương chủ động giúp cô mang hành lý mấy lần, mệt đến mức thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi."Lại tới mua đồ nữa à?" Lâm Nguyệt cười Dương nhìn đồ uống trong tay, chột dạ gật đầu, sau đó tự nhiên sóng vai đi chung với cô. Ở khoảng cách gần, Hàn Dương ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, giống như hoa hồng, nhưng cũng không xác định được, anh ta không hiểu biết về mấy thứ đồ con gái dùng. Vừa liếc mắt thì thấy cánh tay đeo túi xách của Lâm Nguyệt, vừa trắng vừa mềm, từ ống tay áo đến đầu ngón tay không có vết sẹo nào, trơn bóng như sứ."Cô bận lắm à?" Cô luôn nghe điện thoại, Hàn Dương tò mò Nguyệt nhìn màn hình cười "Bình thường thôi, tôi đang nói chuyện với học sinh của mình."Hàn Dương lén liếc nhìn màn hình di động của cô, đúng lúc người bên kia gửi tin nhắn tới "Mẹ gọi con ăn cơm, cô giáo Lâm cũng mau ăn cơm đi, ngày mai gặp lại!" Ảnh đại diện là một cô bé học sinh kẹp tóc bươm bướm, nhìn dáng vẻ khoảng 6-7 tuổi, đằng sau dòng chữ là biểu tượng cảm xúc hình một công chúa nhỏ hôn Nguyệt trả lời "Ừ, không được kén ăn đâu đấy ngoan."Cô bé kẹp tóc bươm bướm đáp "Hi hi hi."Lâm Nguyệt cất điện thoại đi, trên mặt vẫn tràn ngập sự vui vẻ, cô đang dạy toán cho học sinh lớp 1, trong lớp có 46 em, bé nào cũng đều ấm Dương cố gắng tìm đề tài "Bây giờ quan hệ với học sinh và giáo viên càng ngày càng gần gũi nhỉ..."Lâm Nguyệt thích trẻ con, nhắc tới trẻ con liền nói không ngừng nghỉ, bất giác đã biến thành cô nói, Hàn Dương nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Vào cửa tiểu khu, lại đi thêm 5-6 phút nữa thì đến tòa nhà của nhà họ Hàn. Gia đình Hàn Dương ở tầng 2, tầng cao nhất sửa thành ba gian một phòng cho thuê, bao gồm cả căn phòng Lâm Nguyệt thuê."Tôi đi lên đây." Trước cửa nhà họ Hàn, Lâm Nguyệt khẽ Dương ừm một tiếng, nhìn Lâm Nguyệt đi lên rồi rẽ vào chỗ rẽ, nghe tiếng bước chân một lát, anh ta mới lưu luyến lấy chìa khóa mở cửa, lại thấy mẹ anh ta - bà Ngô đang đứng trước cửa nghiêm mặt, vẻ mặt vô cùng khó mắt Hàn Dương thay đổi, tay siết chặt chai nước, có phải là lại bị mẹ nhìn thấy rồi không?Bà Ngô không nói gì, xoay người vào Dương thả lỏng vai, về phòng của mình, nằm dài trên giường, trong đầu đều là gương mặt mỉm cười xinh đẹp của Lâm Nguyệt, là cánh tay trắng mịn của ta thích Lâm Nguyệt, anh ta muốn theo đuổi cô, ngày mai, ngày mai nhất định sẽ nói với cô học thứ 4 kết thúc, đám học sinh nhỏ vui vẻ đi tới căn tin ăn cơm, Lâm Nguyệt đang ngồi trước bục giảng thu dọn giáo án."Cô giáo ơi."Lâm Nguyệt ngẩng đầu, thấy bạn nhỏ Phó Nam 6 tuổi ôm sách giáo khoa đứng bên cạnh bục giảng, đôi mắt to đầy khẩn trương nhìn cô. Đứa bé này vẫn luôn rất hướng nội, chủ động tìm cô chắc chắn là có chuyện rồi, Lâm Nguyệt lập tức đi xuống bục giảng, khom lưng, dịu dàng hỏi Phó Nam "Nam Nam, sao vậy?"Gương mặt nhỏ của Phó Năm đỏ lên, cậu mở sách giáo khoa, vừa chậm rãi vừa nghiêm túc lật từng trang giấy, sau đó chỉ vào một bức hình hỏi "Cô giáo, tại sao con thỏ này lại là màu xám ạ?"Đó là đề toán 1+3, bên cạnh ba con thỏ trắng vẽ một con thỏ xám đơn Nguyệt không ngờ được câu hỏi như vậy, nhìn Phó Nam, cô mỉm cười giải thích "Vì ba con thỏ trắng do thỏ trắng mẹ sinh ra, thỏ xám do thỏ xám mẹ sinh ra, thỏ xám không có anh chị em, muốn đi tìm mấy chú thỏ trắng nhỏ để chơi cùng."Phó Nam hiểu rồi, nhưng vẫn còn nghi ngờ "Có thỏ xám thật ạ? Con chưa nhìn thấy bao giờ."Lâm Nguyệt cười, kéo Phó Nam ngồi xuống chỗ ngồi, cô lấy di động tìm một video thỏ xám rồi mở ra cho Phó Nam mắt nhìn thấy thỏ xám, hai mắt Phó Nam trợn tròn nhìn chằm chằm vào màn dài khoảng 3 phút, Lâm Nguyệt kiên nhẫn xem chung với cậu bé, có điều vừa mở ra được khoảng 1 phút thì đột nhiên có điện thoại gọi tới, tên hiển thị là Bà Ngô - chủ Nguyệt nghi ngờ, cô thương lượng với Phó Nam "Cô nghe điện thoại xong rồi xem tiếp được không?"Phó Nam ngoan ngoãn gật Nguyệt ngồi bên cạnh cậu bé nghe điện thoại, giọng nói của bà Ngô trong điện thoại vừa cứng rắn vừa vô tình, nói là căn phòng cho Lâm Nguyệt thuê có người trả giá cao hơn, yêu cầu trong 3 ngày Lâm Nguyệt phải dọn đi. Lâm Nguyệt bối rối, tháng trước cô mới ký hợp đồng thuê phòng nửa năm với bà Ngô, tiền đặt cọc cũng đã giao rồi, sao có thể nói nuốt lời là nuốt lời chứ?Lâm Nguyệt thử nói chuyện một lúc."Tôi sẽ trả lại gấp đôi tiền đặt cọc cho cô, cô dọn đi sớm một chút đi." Thái độ của bà Ngô rất kiên quyết, nói xong trực tiếp cúp điện Nguyệt nhìn di động, sau khi sự tức giận qua đi chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Giá nhà ở thành phố Giang rất cao, cô vừa tốt nghiệp đại học, sống không nổi ở mấy chỗ giàu sang, thật vất vả mới tìm được một tiểu khu cách trường học chỉ có chục phút ngồi tàu điện ngầm, miễn cưỡng có thể chịu được tiền thuê phòng, không ngờ vừa mới ổn định chưa lâu lại bị người ta đuổi ra ngoài."Cô giáo ơi, cô không có chỗ ở ạ?" Bên tai truyền tới giọng nói non nớt của Phó Nguyệt...Buổi chiều Lâm Nguyệt chỉ có một tiết, thời gian còn lại đều ở văn phòng tìm nhà, hoặc đắt quá hoặc xa quá, đều không hài lòng, cô tạm thời ghi nhớ mấy số điện thoại, vừa tan làm, Lâm Nguyệt liền buồn bực đi xem nhà. Ngoài cổng trường, Phó Nam xếp hàng chờ chú Chu tới đón mình, nhìn thấy cô giáo Lâm đạp xe qua, cậu muốn chào hỏi giống như mấy bạn nhỏ khác nhưng nắm chặt tay một lúc vẫn không mở miệng ra bạn học liên tục được bố mẹ đón hoặc người giúp việc đón về, chỉ còn lại mình Nam ngồi dưới bóng cây, bĩu môi nhìn ra giờ 30 phút, 5 giờ 40 phút, 5 giờ 55...Một chiếc xe SUV dừng lại bên đường. Cửa sổ xe kéo xuống để lộ đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lẽo, người đàn ông mặc chiếc áo sơ-mi xám, một nút áo mở ra, xương quai xanh bên phải có vết sẹo mờ nhạt."Lên xe." Anh gọi Phó Nam ôm cặp sách nhỏ, tức giận quay qua hướng khác, cơ thể thẳng Lẫm thấy thế thì đẩy cửa xuống xe, lúc đóng cửa, dưới ống tay áo chật ních hiện ra hình dáng cơ bắp rắn chắc."Trong cục có chuyện, chú tới muộn." Đi tới trước mặt Phó Nam, Chu Lẫm khom lưng, hai tay chống đầu gối giải Nam quay đầu đi, vẫn bĩu Lẫm "Chú xin lỗi."Phó Nam nhìn anh một cái, tiếp tục bĩu môi, sau đó bỏ lại Chu Lẫm, cậu bé tự chạy lên xe, ngồi phía môi Chu Lẫm cong lên, đưa bạn học nhỏ đi ăn nhà hàng."Cháu không thích ăn bên ngoài, toàn là dầu mỡ trong cống ngầm." Đã ăn được nửa bát mì, đột nhiên Phó Nam để đũa xuống, buồn bực kháng Lẫm yên lặng uống Nam nhìn anh chằm Lẫm uống một hơi hết cả cốc đầy, xong mới nói "Chịu đựng mấy bữa nữa thôi, chú mời một dì tới, vừa đưa vừa đón cháu vừa nấu cơm luôn."Phó Nam cúi đầu, cậu bé không thích dì, nhưng cậu bé biết Chu Lẫm rất bận, không có thời gian đón mình, cũng không thể làm cơm, ngoại trừ mì nước xong xuôi rồi về Lẫm sống trong một tiểu khu cũ, không có thang máy, đi theo phía sau Phó Nam lên tầng năm, Phó Nam đi làm bài tập, còn anh đi nhà chỉ có một người đàn ông, Chu Lẫm tắm xong trực tiếp mặc quần lót đi ra ngoài, hai chân thon dài, nước trên cơ ngực còn đọng lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Nam đang đứng trước căn phòng bỏ trống đó, ngơ ngơ ngác ngác không biết đang nhìn cái gì. Chu Lẫm đi tới nhìn vào trong, không mở đèn, chỉ có một giường một bàn một ghế, lâu rồi không có người sống, trên giường chất đầy mấy đồ lặt phòng ngủ hai phòng khách, nếu Phó Nam không dọn vào, cơ bản Chu Lẫm chỉ dùng phòng ngủ chính và phòng vệ sinh, nấu mì cũng không cần dùng phòng bếp."Làm bài xong rồi à?" Chu Lẫm kéo cửa, cúi đầu nhìn Phó Nam hỏi ngược lại anh "Chú Chu, cô giáo Lâm bị chủ nhà đuổi ra ngoài rồi, không có chỗ ở, chú cho cô ấy thuê một phòng đi."Chu Lẫm sửng cuộc Phó Nam không tức giận với anh nữa, ôm lấy chú Chu liên tục khen ngợi cô giáo Lâm là người tốt."Nam hay nữ?""Nữ, nhưng rất đẹp ạ, chủ nhiệm lớp chúng cháu nhìn lén cô giáo Lâm mấy lần rồi."Chu Lẫm...Rốt cuộc là chủ nhiệm lớp nhìn quá rõ ràng hay học sinh tiểu học bây giờ đều thành tinh hết rồi?"Không được." Bất kể đẹp hay không đẹp, Chu Lẫm đều không đồng ý, nếu một cô gái chuyển đến thì đánh rắm cũng phải nhỏ tiếng một chút, quá phiền Nam lại chu Lẫm sờ đầu cậu bé "Đi làm bài tập đi.""Cháu không làm được!" Phó Nam tức giận gào lên."Chỗ nào không làm được để chú dạy cho." Chu Lẫm đẩy cửa phòng Phó Nam ra, muốn hướng dẫn bạn học nhỏ lớp một làm bài phút sau, Chu Lẫm bị một phép tính cộng trừ của học sinh tiểu học làm khó, anh hiểu nhưng anh không biết làm thế nào để dạy cho bạn học nhỏ."Cô giáo Lâm sẽ dạy được." Phó Nam không cảm thấy bản thân mình ngốc, chỉ cho rằng chú Chu Lẫm..."Chú Chu, tối nay cô giáo Lâm sống ở đâu đây, ngủ ngoài đường ạ?" Phó Nam vẫn rất lo lắng cho cô nhiên Chu Lẫm tò mò "Sao cháu lại biết chuyện của cô ấy?"Phó Nam kể lại chuyện mình và cô giáo Lâm cùng ngồi xem video thỏ Lẫm nhíu mày, có vẻ là một cô giáo tốt."Cháu làm gì thế?" Anh tỉnh táo lại thì chợt phát hiện Phó Nam lấy điện thoại của anh ấn một dãy số, Chu Lẫm nhíu mày."Cháu hỏi xem tối nay cô giáo Lâm ở đâu." Phó Nam vô cùng nghiêm túc nói, "Chú không cho thuê phòng, cháu để cô giáo Lâm đến ở với cháu."Nói xong cậu chạy sang bên cạnh gọi điện thoại, chào "cô giáo Lâm" một tiếng rồi nói bằng giọng bi bô, không giống như lúc nói chuyện với Chu Lẫm!Chu Lẫm trợn mắt há hốc Nguyệt cũng bị học sinh của mình làm cho bối rối, cái gì gọi là chuyển tới sống với cậu bé?"Chào cô, tôi là... chú của Phó Nam, xin hỏi cô tìm được phòng chưa?"Lúc Chu Lẫm giật lại di động từ tay Phó Nam, vừa tự giới thiệu bản thân vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Nam im nói của một người đàn ông trưởng thành trầm ấm không hề báo trước vang lên, Lâm Nguyệt sợ đến nỗi quên cả bước đi, dừng lại ở cửa một tiểu khu xa lạ, một lúc sau mới lúng túng nói "Tôi đang muốn đi xem... Cái đó, tôi xin nhận tấm lòng của Phó Nam, cũng làm phiền anh rồi, tôi thực sự không có chuyện gì đâu, có vẻ anh đang bận, tôi đi xem nhà đây."Giọng của người con gái mềm mại, tựa như dòng nước suối chảy róc rách, chỉ nghe giọng nói này, Chu Lẫm đã hiểu tại sao bạn học nhỏ lại thích cô ấy như vậy lặng vài giây, Chu Lẫm nhìn Phó Nam rồi đề nghị "Chỗ này của tôi có phòng cho thuê, nếu cô giáo Lâm có hứng thú thì buổi chiều ngày mai gặp ở trường học nhé."

em còn động lòng hơn ánh trăng